Frame Forward

Frame Forward

Frameworks for Transformation

Thoát khỏi chiếc xô vô hình – Khi thành công không còn là điều bạn cần xin phép

Hội chứng “xô cua” (crab mentality) và hành trình buông bỏ để sống trọn vẹn hơn với Let Them & Let Me Theory

Dương Quyên's avatar
Dương Quyên
Aug 07, 2025
∙ Paid
9
1
Share

Trong hành trình sống và làm việc của mình, mình luôn thấy mình là một người rất may mắn.

Mình toàn kiểu “một mình một ngựa” – từ chuyện học hành cho đến con đường sự nghiệp – đều không giống ai, không theo lối mòn, không phải điều mà gia đình hay xã hội dễ chấp nhận. Ấy vậy mà, phần lớn những người thân xung quanh mình lại không chỉ không phản đối, mà còn dành cho mình rất nhiều sự ủng hộ, động viên.

Mình biết, đó là một đặc ân không phải ai cũng có. Mình biết điều đó rõ hơn bao giờ hết, mỗi lần lắng nghe những câu chuyện của khách hàng và học viên của mình.

Có người kể rằng, chỉ vì chọn một công việc trái ngành, theo đuổi một đam mê khác người mà bị chính người thân trong gia đình dè bỉu, gọi là “xấu mặt cả nhà”. Có người, mỗi lần đạt được thành quả nhỏ nào đó là y như rằng sẽ có ai đó lặp lại điệp khúc “ăn may thôi”, “rồi cũng chẳng đi đến đâu cả”, hay tệ hơn là bắt đầu lạnh nhạt, mỉa mai, hạ thấp.

Từng bước tiến bộ – đáng lẽ nên được chúc mừng – lại trở thành cái gai trong mắt người khác.

Từng bước thành công – đáng lẽ nên tạo cảm hứng – lại trở thành lý do để bị cô lập, ganh ghét.

Điều khiến mình buốt lòng nhất, là không ít người chia sẻ rằng… có những lúc họ thấy người khác vui ra mặt khi họ “trượt chân”, thất bại, mất cơ hội (bạn nhìn quanh những gì đang diễn ra hàng ngày trên mạng xã hội sẽ thấy rõ nét hơn bao giờ hết)

Mình đã từng gọi tên hiện tượng đó một cách bâng quơ là “cảm giác bị kéo xuống mỗi khi mình cố gắng trèo lên”. Nhưng hóa ra, tâm lý học đã có một cái tên rất đắt cho nó: Crabs in Bucket Syndrome – Hội chứng cái xô cua (hay “cua trong xô” – crab mentality)

Bài viết này không nhằm để vạch mặt những người “xấu bụng” hay “độc hại”. Mình không tin ai sinh ra đã như vậy. Mình tin rằng, đằng sau những phản ứng kéo người khác xuống, dè bỉu, nghi ngờ, hay thậm chí làm tổn thương nhau… đều có một gốc rễ đáng để hiểu – chứ không chỉ để lên án.

Có khi nào, bạn cũng từng là “con cua” trong xô? Kéo người khác xuống trong vô thức, chỉ vì bạn sợ bị bỏ lại?

Nếu bạn đang là người muốn vươn lên nhưng cứ bị “kéo lại” bởi định kiến, áp lực, hoặc kỳ vọng sai lệch từ người khác – liệu có cách nào để thoát ra, mà không cần phải đánh nhau hay hy sinh tất cả?

Mình viết bài này như một lời giải đáp, nhưng cũng là một lời nhắn gửi:

Bạn không sai.

Thành công của bạn không có gì phải xin lỗi.

Luôn có một cách để bước đi – và để họ… ở lại.

Cách đó bắt đầu từ hai chữ: Let Them.

I. “Crabs in Bucket Syndrome” là gì? – Hiện tượng tâm lý mang hình hài của một chiếc xô

Người ta kể rằng, nếu bạn bỏ một con cua sống vào chiếc xô, nó sẽ dễ dàng tìm cách leo ra và thoát thân. Nhưng nếu bạn đặt vào đó nhiều con cùng lúc, thì dù không có nắp đậy, không con nào thoát được. Mỗi khi một con cố trèo lên, những con còn lại sẽ kéo nó xuống.

Why Your Friends Act Like Crabs in a Bucket (The Psychology Behind It) | by  SIMO | Medium

Điều đặc biệt nhất là:
Chúng không làm vậy vì thù ghét hay ganh tị. Chúng chỉ đang phản ứng theo bản năng.

Ẩn dụ ấy – tuy đơn giản – lại phản ánh chính xác một hiện tượng rất con người:
Khi ai đó trong một nhóm bắt đầu có dấu hiệu “leo lên” – nghĩa là phát triển, thay đổi, vượt lên khỏi trạng thái cũ – phần còn lại sẽ tìm cách kéo người đó xuống, để giữ cho mọi thứ “ổn định”.

Hiện tượng đó được gọi là “Crabs in Bucket Syndrome” – Hội chứng cái xô cua (hoặc còn được biết đến với một cách gọi khác “Crab mentality”). Điều khiến nó nguy hiểm chính là chỗ: nó không đến từ sự xấu xa, mà đến từ điều kiện tiến hóa tự nhiên của bộ não con người.

1. Tâm lý học tiến hóa và bộ não động vật có vú: Khi “thuộc về” còn quan trọng hơn là “đúng hay sai”

Theo nhà thần kinh học Loretta Breuning (đăng tải trên Psychology Today), bộ não động vật có vú – trong đó có con người – được lập trình để ưu tiên hai nhu cầu sinh tồn căn bản:

  1. Cảm giác thuộc về: mỗi khi chúng ta cảm nhận được sự chấp nhận, kết nối với nhóm, não tiết ra oxytocin – hóa chất mang lại cảm giác an toàn và ấm áp.

  2. Tránh bị cô lập: khi ta thấy mình bị loại khỏi tập thể, bị xem là “khác biệt”, não sẽ phát ra cortisol – hormone của căng thẳng và báo động.

Chính vì vậy, khi một người trong nhóm bắt đầu làm điều gì khác biệt – học một điều mới, thay đổi lối sống, đặt ra giới hạn cá nhân… – những người còn lại sẽ cảm thấy bất an, không phải vì họ ghét người kia, mà vì bộ não của họ đang phản ứng với một nguy cơ mất ổn định trong nhóm.

“Nếu bạn khác đi, bạn có thể sẽ rời khỏi nhóm.”
“Nếu bạn vượt lên, bạn sẽ để lại tôi phía sau.”
“Nếu bạn làm được, tôi sẽ phải đối diện với sự trì trệ của mình.”

Phản ứng kéo người khác xuống, do đó, là một phản xạ phòng vệ vô thức – để bảo toàn cảm giác an toàn nội sinh trong hệ thần kinh xã hội.

2. Serotonin và vị trí xã hội: Tại sao thành công của người khác lại khiến ta thấy nhỏ bé?

Ngoài oxytocin và cortisol, một chất dẫn truyền thần kinh khác cũng đóng vai trò rất quan trọng trong hiện tượng này: serotonin – chất tạo cảm giác “tự tin và có vị trí”.

Từ thời nguyên thủy, serotonin được tiết ra khi cá thể cảm thấy mình đang ở “thứ bậc cao” trong nhóm – tức là được tôn trọng, ghi nhận, có sức ảnh hưởng. Nhưng khi một thành viên khác bắt đầu nổi bật hơn, thành công hơn, hoặc được ca ngợi nhiều hơn, cảm giác thứ bậc này bị đe dọa, kéo theo mức serotonin giảm sút – dẫn đến cảm giác hụt hẫng, nhỏ bé, và đôi khi là… khó chịu.

Vì vậy, ngay cả khi ta không ý thức rõ ràng, ta vẫn có xu hướng muốn người khác “đừng vượt lên quá xa” – để mình không cảm thấy bị “tụt lại phía sau”.

Cứ như thế, những phản ứng mang màu sắc ghen tị, mỉa mai hay hạ thấp không đơn giản là sự xấu tính – mà là cơ chế tự điều chỉnh nội sinh của một hệ thống xã hội đang bị chênh lệch.

3. Yếu tố văn hóa: Khi cộng đồng đặt nặng “hòa hợp” hơn cả sự phát triển cá nhân

Nếu yếu tố sinh học lý giải tại sao chúng ta có xu hướng kéo nhau xuống, thì yếu tố văn hóa giải thích vì sao xu hướng đó được duy trì và thậm chí được ngợi ca trong xã hội.

Trong nhiều nền văn hóa Á Đông, sự khiêm nhường, “biết điều”, hòa nhập được xem là phẩm chất đạo đức, trong khi sự nổi bật, khác biệt, vượt lên thường bị gắn mác là “kiêu căng”, “tự cao”, “phản bội cộng đồng”.

Ngay từ khi còn nhỏ, nhiều người trong chúng ta đã được dạy rằng:

  • “Đừng hơn bạn bè quá, người ta không thích đâu.”

  • “Có tài mà không biết giấu là dại.”

  • “Biết rồi thì im đi, ai cũng biết cả.”

Sự kéo nhau xuống không chỉ là phản xạ cá nhân, mà còn được củng cố bởi những giá trị tập thể: rằng ai cố vươn lên quá xa, quá khác biệt, là đang làm rối loạn trật tự – và cần bị điều chỉnh.

Crab mentality, xét đến cùng, không phải là sự cố ý làm hại, mà là kết quả của hệ thống sinh học – xã hội – văn hóa cùng vận hành, nhằm giữ cho nhóm ổn định, dễ kiểm soát, và… không ai cảm thấy bị bỏ lại.

Chính vì nó được lập trình quá tự nhiên, nên nhiều người không hề nhận ra mình đang sống trong một cái xô.

Cho đến khi có ai đó cố trèo lên.

II. Khi chiếc xô chuyển hình – và bạn không nhận ra mình đang ở trong đó

Nếu ở phần trước, bạn đã hiểu Crab Mentality không đơn thuần là hành vi "kéo người khác xuống" mà là một cơ chế xã hội – sinh học – thần kinh được lập trình để giữ cho tập thể cảm thấy ổn định, thì ở phần này, ta sẽ bắt đầu nhìn thấy những biểu hiện cụ thể của nó trong đời sống hiện đại.

Chúng không đến với bạn như một cú đánh trực diện.
Chúng đến như những làn sóng nhỏ – đủ dịu để không phòng vệ, nhưng đủ đều để khiến bạn... bắt đầu nghi ngờ chính mình.

1. Khi sự kéo xuống không còn là mệnh lệnh, mà là lời thì thầm

Crab mentality trong thế giới hiện đại hiếm khi mang gương mặt của ai đó thẳng thừng cản trở bạn.
Không ai bảo bạn "dừng lại" hay "đừng thành công", thay vào đó, nó trầm lặng hơn, tử tế hơn – và chính vì thế, nguy hiểm hơn.

Bạn bắt đầu thay đổi thói quen sống, họ bảo: “Dạo này sống healthy quá ha, chuẩn bị đi thi hoa hậu hả?”

Bạn khởi sự điều gì mới, đầy hào hứng chia sẻ, họ bảo: “Ờ… ừm, chúc may mắn nha. Cũng nhiều người làm rồi mà.”

Bạn gặt hái một thành quả, họ im lặng – hoặc lảng sang chuyện khác.

Không có phản ứng gay gắt, nhưng cũng chẳng có sự công nhận. Tất cả những thứ đó tạo thành một thông điệp tinh vi mà cơ thể bạn nghe rõ hơn ai hết:

"Đừng quá khác biệt. Đừng quá nổi bật. Ở yên đó là tốt rồi."

2. Khi những phản ứng nhỏ trở thành tín hiệu lớn cho hệ thần kinh

Những nghiên cứu về khoa học não bộ ho thấy não và hệ thần kinh không phản ứng chủ yếu với lý lẽ, mà phản ứng với ngữ cảnh cảm xúc.

Nghĩa là: chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng, một lần bị lờ đi, một câu nói như vô thưởng vô phạt cũng có thể đủ để não ghi nhận: “Không an toàn.”

Khi những tín hiệu đó lặp đi lặp lại – trong những cộng đồng tưởng như thân thiết nhất: gia đình, bạn bè, đồng nghiệp – hệ thần kinh sẽ:

  • Tăng cảnh giác (hypervigilance)

  • Gồng mình lên để “làm đúng” hơn nữa

  • Hoặc rút lui, thu mình, từ bỏ những gì từng hào hứng

Đây không phải là sự yếu đuối.
Đây là phản ứng tự nhiên của một hệ thống sinh tồn được thiết kế để được chấp nhận trong nhóm trước cả khi bạn học được cách nói “tôi là ai”.

3. Cái giá phải trả: Không ai trói bạn – nhưng bạn tự thu mình lại

Không ai cấm bạn thành công, nhưng bạn bắt đầu… xin phép trước mỗi lần bứt phá.
Bạn học cách điều chỉnh năng lượng để "vừa mắt người khác".
Bạn thu nhỏ lại những điều mình thật sự tự hào – để không làm ai thấy khó chịu.
Bạn chần chừ không bước tiếp – không vì bạn không đủ năng lực, mà vì bạn… không muốn làm người khác thấy mình thua kém.

Cái xô không cần nắp.
Vì bạn đã tự nhốt mình trong đó – để không bị loại khỏi nhóm, để không bị mang tiếng “thay đổi rồi ha”.

4. Bạn cũng là… con cua trong xô!

Đây là phần khó nói – nhưng cần thiết. Bởi không ai trong chúng ta mãi mãi là nạn nhân, và cũng không ai hoàn toàn là người kéo người khác xuống.

Bạn có từng thấy mình khó chịu khi một người bạn bắt đầu sống lành mạnh hơn, chuyên nghiệp hơn, đi xa hơn?
Bạn yêu quý họ – nhưng cũng thấy hơi… bất an, hơi… so sánh, hơi… mong họ "giữ mình" hay “chậm lại” một chút?

Nếu có – bạn không hề xấu xa.
Bạn chỉ là một phần của hệ thần kinh xã hội, phản ứng theo cách mà hàng triệu năm tiến hóa đã lập trình:

Khi người khác vượt lên, ta bị phản chiếu.
Khi họ sống trọn vẹn, ta bị nhắc nhở về những điều mình đang trì hoãn.
Khi họ tỏa sáng, ta nhìn thấy rõ hơn cái bóng của chính mình.

Thay vì quy chụp bản thân là nhỏ nhen hay tiêu cực, hãy coi cảm giác ghen tỵ, khó chịu ấy như một dấu hiệu quý giá.
Một dấu hiệu cho thấy:

  • Có điều gì đó trong bạn đang thật sự quan tâm.

  • Có khía cạnh nào đó của đời sống bạn đang cần điều chỉnh, đầu tư hoặc chữa lành.

Bạn không xấu.
Bạn chỉ đang… được nhắc nhở.

III. Làm sao để thoát khỏi cái xô mà không làm tổn thương ai – và cũng không bỏ lại chính mình?

Không phải ai cũng sẵn sàng thay đổi.
Không phải ai cũng đủ bình an để nhìn bạn tiến lên mà không thấy bản thân bị bỏ lại.
Sự thật là: bạn không cần thuyết phục họ thay đổi. Bạn chỉ cần chọn cho mình một con đường khác.

“Let Them Theory” – được Mel Robbins (tác giả của nhiều đầu sách New York Times Bestsellers, luật sư và một diễn giả) chia sẻ rộng rãi – không chỉ là một khẩu hiệu buông bỏ.
Nó là một lời nhắc nhở sâu sắc:

Hãy để người khác là chính họ, và hãy để bản thân được là chính mình.

Dưới đây là 5 bước thực hành dựa trên Let Them & Let Me, được sắp xếp theo tiến trình thần kinh – từ nhận diện → điều chỉnh → lựa chọn → kết nối lại với chính mình.

Keep reading with a 7-day free trial

Subscribe to Frame Forward to keep reading this post and get 7 days of free access to the full post archives.

Already a paid subscriber? Sign in
© 2025 Dương Quyên
Privacy ∙ Terms ∙ Collection notice
Start writingGet the app
Substack is the home for great culture